Phước Sơn thời mới thành lập [1918-] trích “Hạnh Tích cha Benoit tr 188]
Lm. Mai Thiện sưu tầm
Chuyện HAI CÁI BÁNH SẮN – TỘI MÊ ĂN!. Xảy ra tại Đan viện Phước Sơn Quảng Trị, vào khoảng 1925-1930
Lần kia xảy ra một chuyện: thầy giúp bàn có lòng tốt, nhưng thầy làm cớ khiến cha Benoit Thuận “phạm luật chung và tội mê ăn”.
Số là luật dòng cho phép các ngày lễ trọng được làm bánh mứt theo cảnh nhà nghèo, dọn ít nhiều cho mọi người bằng nhau.
Một hôm gặp lễ Đức Mẹ Vô Nhiễm, cha quản lý cho làm bánh sắn mỗi người một cái. Thầy giúp bàn theo lòng tốt tự nhiên yêu kính bề trên, dọn cho ngài [cha tổ phụ] hai cái.
Đến giờ dùng bữa, cha khoanh tay cúi đầu, cặp mắt ngó xuống đi vào nhà cơm, không hay trên bàn dọn chi, một hay hai cái bánh sắn.
Làm phép bàn xong thì khởi sự dùng cơm, bánh, mừng lễ Đức Mẹ.
Bánh sắn không nhân chẳng ngon chi, xong muốn giữ trí ý Phúc Âm, dọn chi ăn nấy, đã dọn hai bánh thì ngài cũng dùng cả hai mừng lễ, không ngờ anh em mỗi người chỉ có một!
Dùng xong, như mọi khi, cha đưa mắt nhìn xem con cái ăn uống thế nào, có giữ nết na chăng. Ngờ đâu trông thầy nào cũng chỉ có một cái bánh, mà mình thì đã dùng hai cái rồi! Khi ấy chắc máu nóng ngài bốc sôi, nhưng cũng bấm bụng chịu vậy.
Ăn cơm xong, ngài kêu mấy thầy giúp bàn phạt cho một bữa xiểng liểng vì làm cớ cho ngài LỖI LUẬT và phạm TỘI MÊ ĂN.
Ngài còn dạy đi dạy lại: “bề trên chi, bề trên hai cái bánh! “
Mà chưa hết đâu! Đến giờ hội chung ban tối, ngài còn giảng cho một bài đại thể để cất gương xấu về “tội mê ăn” !
KẾT:
Cha Tổ phụ được bề dưới kính yêu dọn thêm cho một cái bánh sắn [bánh không nhân…] nuốt bánh vào bụng rồi, không lẽ khạc ra!!! mà lại thấy mình phạm tội mê ăn, gương xấu rồi phàn nàn áy náy, phạt cả bề dưới…
Chuyện đó gần trăm năm. Đời nay, nếu anh chị em nào được ưu đãi hơn người khác thì có vị nào từ chối, hoặc đấm ngực, ăn năn thống hối như cha Benoit Thuận không hè?
Ngoài bữa ăn, nếu còn ăn vặt, lấy thêm, kiếm chác thêm món gì đó theo lòng ham muốn thì có “phạm tội mê ăn”, có đáng phàn nàn đấm ngực không hè?