Suy Niệm Tin Mừng Thứ 2, XXIII TN Lc 6, 6-11
Đoạn Tin Mừng hôm nay đều được các tác giả Tin Mừng Nhất Lãm tường thuật với nội dung:
- Một ngày Sa bát Đức Giê su vào hội đường giảng dạy.
- Ở đó có một người bị khô tay phải.
- Các Kinh sư và Pharisiêu rình xem Đức Giêsu có chữa người ấy trong ngày Sa bát hay không để tìm cách tố cáo Ngài.
- Dù vậy, Ngài vẫn bảo người bại tay:“ Anh hãy chỗi dậy ra đứng giữa đây… rồi nói với họ:“ Tôi xin hỏi các ông: ngày Sa bát được phép làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng sống người hay hủy diệt”. Người rảo mắt nhìn họ tất cả, rồi bảo người bại tay: “ Anh hãy giơ tay ra”.
- Anh ấy làm như vậy và tay anh ta liền trở lại bình thường.
Qua sự kiện trên chúng ta nhận thấy:
- Đối với các luật sĩ và phái Pharisiêu thì cách thức chữa bệnh quan trọng hơn việc chữa bệnh, nên họ trách Đức Giêsu đã chữa bệnh vào ngày Sa bát.
- Còn đối với Đức Giêsu thì việc chữa bệnh quan trọng hơn cách thức chữa bệnh, vì chữa bệnh là nhằm mục đích giải thoát con người, cứu sống con người, nên Ngài đã chữa lành cho người bị bại tay trong ngày Sa bát. Đồng thời Ngài chữa bệnh trong ngày Sa bát với dụng ý:
- Một đàng bày tỏ sứ vụ Cứu thế của Ngài.
- Đàng khác để thánh hóa ngày Sa bát bằng những công việc bác ái, cứu giúp con người đem lại sự tự do, phẩm giá và hạnh phúc cho con người. Qua đó ta nhận được rằng:
- Yêu mến Thiên Chúa qua việc bổn phận thờ phượng Chúa trong ngày Sa bát hay ngày Chúa Nhật.
- Yêu mến tha nhân bằng những công việc từ thiện, phục vụ Tông đồ.
Thứ đến, khi Chúa bảo người bại tay:“ Anh hãy chỗi dậy ra đứng giữa đây”. Chứng tỏ Ngài đầy quyền thế trên sự dữ bằng truyền cho bệnh nhân ra đứng giữa Hội Đường và đồng thời bày tỏ quyền uy trên ngày Sa bát khi Ngài chữa bệnh trong ngày hưu lễ.
Hơn nữa để thức tỉnh mọi người trong Hội Đường, nhất là các kinh sư và Pharisiêu về việc tôn thờ Thiên Chúa trong ngày Sa bát phải thế nào mới đúng và đẹp ý Chúa. Mà theo quan điểm của các Kinh sư và Pha ri siêu thì làm vinh danh Thiên Chúa bằng giữ luật buộc kiêng việc xác trong ngày Sa bát. Còn Đức Giê su, không xét lại ý nghĩa vinh danh Thiên Chúa trên đây, nhưng thay vì dừng lại ở việc tuân giữ luật mà Ngài đi tới lý do sâu xa hơn, đó là vinh danh Thiên Chúa được tôn xưng trước hết nhờ các việc thiện mà người ta làm cho những kẻ đáng thương được cứu sống.
Như vậy, giải thoát một người bệnh đáng thương khỏi tình trọng đau khổ, theo Đức Giêsu đó là cách thánh hóa Ngày của Chúa đích thực hơn là để cho một người phải đau khổ, vì muốn Thiên Chúa được tôn vinh hão huyền.
Chính vì thế, mà Đức Giêsu đã bảo người bại tay: “Anh hãy giơ tay ra”. Anh ấy làm như vây và tay anh liền trở lại bình thường. Qua lệnh truyền của Đức Giêsu, một lệnh truyền xem ra bất khả thi, vì tay anh ta đang bị bại, làm sao mà giơ lên được? Nhưng người bại tay này đã tin tưởng vào Chúa và chứng thực niềm tin ấy, anh đã tuân lệnh Chúa: “anh đã làm như vậy”. Nên hiệu quả của lòng tin vào Chúa mà tay anh ta liền trở lại bình thường. Điều này chứng tỏ đức tin đem lại sự sống. Bởi đó, vì niềm tin vào Chúa, chúng ta hãy mau mắn tuân phục ý Chúa trong mọi sự và sẵn sàng là theo lời Ngài dạy. Nguyện xin Chúa đoái thương ban cho chúng con biết luôn tin yêu Chúa, để chúng con có thể làm mọi điều Chúa muốn và thi hành mọi điều Chúa truyền. Amen
Lm. Phêrô Khoa Lê Trọng Ngọc