Suy Niệm Tin Mừng – Thứ bảy Tuần XXII Thường Niên A (Lc 6, 1-5)
Bối cảnh: Hôm đó vào một ngày Sa bát, Đức Giê su đi qua đồng lúa, các môn đệ Ngài bứt những bông lúa và nhấm nháp từng hạt một. Họ đói ư? Chắc là đói! Đó có phải là một phản xạ bản năng tự nhiên? Không phải là một chút háu đói sao? Vào mùa hè, “ăn trắt” từng hạt lúa chín mẩy thật là khoái khẩu. Hương vị dịu ngọt của bột lúa mới thơm nức tỏa ngát cả đồng ruộng. Thế nhưng các người Pharisiêu thưa Ngài rằng: “Kìa Thầy xem, tại sao ngày Sa bát người ta làm điều không được phép như vậy”.
Nhóm họ lục lọi Kinh Thánh, và tìm thấy được ba mươi chín việc bị cấm làm trong suốt thời gian ngày Sa bát, tiếng Hy-bá gọi là “ Ngày Hưu lễ”; như người ta không được phép đi qua 1392 mét, cấm trục và gặt lúa(x. xh 34,21). Vì sự cấm đoán làm mọi việc chân tay, nên nhóm họ trực tiếp trách cứ Đức Giêsu thay vì công kích các môn đệ của ngài. Đáp lại Đức Giêsu bảo họ: “Vua Đa vít đã làm gì khi ông và thuộc hạ bị thiếu thốn và đói bụng thời thượng tế Abiatha?” Tưởng rằng Ngài đồng tình với nhóm họ là những người sùng đạo và bảo vệ luật pháp chi ly, ai ngờ, như bị tát gáo nước lạnh vào ót khi Ngài trả lời cách tỉnh bơ có phần táo bạo mà dám bào chữa cho những kẻ phạm luật bằng cách sử dụng ngay một đoạn Kinh Thánh(1sm 21, 1-7). Việc Đavít và đoàn tùy tùng đã ăn bánh trưng hiến, thứ bánh chỉ các tư tế mới được ăn. Vì theo nghi thức thời đó trên bàn thánh, người ta trưng hai chồng bánh, mỗi chồng sáu cái, vị chi là 12 cái, tượng trưng cho 12 chi tộc Israel thường xuyên hiện diện trước nhan Gia vê. Thứ bánh này không một thường dân nào được ăn. Mỗi ngày Sa bát người ta thay bánh mới và các thầy tư tế ăn những cái bánh cũ tại chỗ. Thế mà Đức Giêsu dựa vào sự kiện Vua Đavít và đoàn tùy tùng vì túng cực đói bụng mà ăn bánh trưng hiến để bênh vực các môn đệ Ngài, có lẽ cũng đang đói bụng.
Câu trả lời của Đức Giêsu trên đây đã gây sửng sốt biết bao! Chính Chúa là Thiên Chúa luôn bảo vệ con người bị túng đói, Ngài nhấn mạnh rằng sự sống con người cần phải đề cao hơn những quy định hình thức. Những chi tiết sơ đẳng của luật tự nhiên phải được tuân giữ trước những nghi thức bề ngoài. Thật là một sự đảo ngược giá trị mới mẻ biết bao! Sự chia sẻ đơn thuần mang tính cách nhân bản, sự sống của con người có giá trị trước mặt Thiên Chúa hơn cả việc tuân hành nghi thức. Vì thế Ngài bảo họ rằng: “Ngày Sabát làm ra vì loài người chớ không phải loài người vì ngày Sa bát”.
Lạy Chúa Giêsu, xin tạ ơn Chúa vì đã mặc khải cho chúng con Thiên Chúa như thế đó, một Thiên Chúa luôn yêu thương và bênh vực con người. Xin Chúa giải thoát chúng con khỏi mọi thái độ hẹp hòi dung hình thức. Xin giúp chúng con biết quan tâm đến những nhu cầu của anh em chúng con nhiều hơn.
Bởi đó, Con Người làm chủ luôn cả ngày Sa bát. Vâng, lạy Chúa, Chúa làm chủ tất cả mọi ngày cả ngày Sa bát, ngày Chúa nhật, phải là ngày của niềm vui, ngày của sự sống, ngày của Tình yêu, ngày của Lễ hội, ngày của Ân sủng và ngày của Cứu độ! Amen.
Lm. Phêrô Khoa Lê Trọng Ngọc